"Thư gửi nhân vật tôi yêu" - những tâm sự dễ thương

11:17 09/09/2020

Mặc dù đã đến hạn chót nộp bài nhưng ban tổ chức cuộc thi "Viết thư gửi nhân vật tôi yêu" vẫn nhận được những bài viết siêu dễ thương như thế này. Từ những bạn đã gắn bó với sách thư viện trong nhiều năm cho đến những em học sinh mới lớp 1, rất háo hức tham gia mặc dù nhiều từ còn cần đến mẹ đánh vần và hướng dẫn cách viết sao cho đúng chính tả (tất cả nội dung và hình vẽ đều do con lên ý tưởng và hoàn thành).

>>> Cuộc thi viết thư gửi nhân vật trong cuốn sách yêu thích

Gửi Doraemon,

Chắc cậu không biết tớ là ai đúng không? Tớ xin tự giới thiệu, tớ là Liên, cậu có thể gọi tớ là Bông. Tớ rất hâm mộ cậu đó, từ hồi tớ học mầm non cơ. Chắc cậu không tin nhưng mà cậu là người làm cho tớ có cảm hứng đọc các câu chuyện. Đôi lúc bố mẹ tớ bảo tớ hay đọc theo với những biểu cảm đó. Tớ đã hâm mô cậu đến năm lớp Bảy. Cậu biết không, tớ đã muốn gửi bức thư này cho cậu để nói hết những lời còn vướng víu trong lòng tớ.

Thật ra tớ rất ganh tị với Nobita. Cậu ấy đã có một người bạn robot xanh, mũm mĩm và đáng yêu. Không những thế, người bạn ấy còn luôn quan tâm, chăm sóc, dạy học và có nhiều bảo bối hay cho cậu. Hiếm khi có những người bạn như vậy lắm.

Nếu Liên có thể xuyên không đến truyện thì đầu tiên Liên muốn ôm, mời Doraemon đi chơi. Sau đó Liên sẽ thử tất cả bảo bối của Doraemon.

Với chong chóng xoay, Liên sẽ đi khắp nơi để tham quan nước Nhật. Cánh cửa diệu kì sẽ đưa Liên và Mon tới tất cả mọi nơi trên thế giới để học được nhiều điều,... Nói thật thì Liên rất muốn đi vòng quanh thế giới mà không mất tiền hì hì. Nhưng nếu đi vòng quanh thế giới thì phải hiểu người nước ngoài nói hoặc mình sẽ nói với người ta. Vậy Liên cần bánh mì chuyển ngữ. Chỉ cần một mẩu bánh mì nhỏ là Liên biết tất cả các tiếng và hiểu được người ta nói gì. Nhắc đến Bánh Mì, Liên nhớ đến bánh mì trí nhớ. Liên là một đứa hơi kém về phần trí nhớ giống Nobita, vậy nhưng có bánh mì này rồi chắc Liên sẽ là người học giỏi nhất lớp cho mà xem.

Doraemon có một bảo bối mà Liên rất thích nhé, đó là Cỗ máy thời gian. Liên rất muốn được nhìn lại lịch sử và tương lai. Mon ơi Liên hay bị mẹ mắng vì chưa biết cách sắp xếp thời gian. Giống như Nobita, Liên sẽ mượn bảo bối đồng hồ sắp xếp thời gian. Đảm bảo nếu có đồng hồ này, mẹ Liên sẽ vui và không mắng nữa. Ey nhưng mà tớ không phụ thuộc như Nobita mà tớ sẽ cố gắng lựa theo sức mình. Điều tớ nói ở đây không phải cái túi mà là tình bạn của hai cậu. Tớ muốn có người bạn như vậy lắm nên tớ hay tưởng tượng cậu khi tớ có chuyện buồn. Cậu thấy lố bịch lắm đúng không? Tuổi của tớ ít người tự giác, nhưng nếu có cậu chắc chắn là tớ sẽ chăm học hơn.

Tớ ước một ngày nào đó cậu có thật, lúc đó tớ sẽ chạy đến ôm cậu. Nhưng bây giờ tớ chỉ muốn cậu đọc bức thư này, hiểu được những điều tớ muốn nói. Đừng hoang mang khi đọc bức thư này nhé. Chắc về sau Liên sẽ cố gắng học giỏi để làm ra cậu.

Yêu cậu,

Liên

Lê Ngọc Quỳnh Liên (7CI2)
 

 

Thân gửi Alice!

Chào cậu, Alice! Tớ muốn viết thư này cho cậu vì khi lạc vào “Wonderland”, nhiều niềm vui mà cậu gặp khiến tớ tò mò lắm!

Tớ muốn hỏi thăm cô mèo Kitty của cậu bây giờ còn tinh nghịch không? Lúc đầu thấy Kitty đùa nghịch quanh nhà của Alice, tớ thấy làm mèo sao mà sung sướng quá. Tớ ước gì mình có một lọ nước hay miếng bánh để biến thành mèo thì sẽ thỏa thích vui đùa luôn nhỉ! Tớ nhớ lọ nước mà Alice uống đã biến cậu trở nên nhỏ xíu, còn miếng bánh thì làm to lên ấy.

Cảm giác bị thu nhỏ dần của Alice thế nào? Bị thế, chắc tớ khóc toáng lên mất, vì có ai thấy mình đâu! Tớ thích cao to lên hơn, nhưng như thế lại cụng đầu vào tường đau điếng mất!

Từ cái hang thỏ của cậu có bao nhiêu thứ kỳ diệu... Các con thú ở đó nữa, con nào cũng hay ho! Tớ nhớ cuộc đua Caucus mà cậu tham gia, tớ tự hỏi nếu đến Wonderland mà tham gia cuộc thi, liệu mình có thắng và may mắn như Alice không nhỉ? Mà thôi, có mặt ở đó là vui rồi, lại còn gặp được các con vật khác nữa chứ. Tớ thích cuộc gặp gỡ của cậu với con lợn, chú mèo lạ lùng, con thỏ mặc vest, và nhất là tiệc trà của cậu. Người làm mũ và thỏ rừng thật vui nhộn, dù hơi rắc rối và "vớ vẩn", sẽ hơi điên nếu tớ cũng làm thế nhỉ! Tớ buồn cười nhất là khi người làm mũ hát đi hát lại một từ "lấp lánh", có vẻ hơi đau đầu.

Sau khi tham dự tiệc trà, cậu còn được xem sân hoa của nữ hoàng. Tớ cũng thích hoa, nếu là nữ hoàng, tớ sẽ sơn hoa màu lá, sẽ không ai thấy được hoa mà ngắt! Nhưng chắc để màu tự nhiên mới là đẹp nhất! Tớ tự hỏi sao nữ hoàng không trồng hoa màu đỏ cho đỡ phải tô? Ước gì tớ là Alice để chơi Croke với nữ hoàng, tớ sẽ dùng hồng hạc làm cái đánh, tớ sẽ đập trúng và thắng trò chơi luôn, thế thì oách!!

Chắc cậu vẫn nhớ nữ công tước - người cho cậu đi dạo quanh ấy? Rồi thì con Giả Ba Ba, sư tử đầu chim nữa... Giả Ba Ba cũng na ná giống rùa, chỉ khác cái đầu lạ lùng thôi. Nghe Giả Ba Ba kể chuyện thì chán ngấy, nhưng không sao - vẫn được nhảy theo vũ điệu tôm hùm kì lạ.

Ở đoạn cuối thì Alice đi trình quan tòa xem ai ăn cắp cái bánh trái cây...Thế rồi Pùm!!! Alice lại nằm trên bãi cỏ cạnh chị mình. Thì ra Alice nằm mơ - thật là một cuộc phiêu lưu hoàng tráng!

Ước sao bây giờ tớ có một giấc mơ như Alice…

Ký tên:

Nguyễn Khánh Chi (5NS10)