Mỗi lần đến trường nghe hội thảo, được nghe trực tiếp các thầy cô, đặc biệt là cô Hiệu trưởng, mẹ càng khẳng định con đường mình đã chọn là đúng hướng.
Nhớ ngày nào nhà trường thông báo mở lớp 6 CIE song ngữ, đây mới là năm thứ hai nhà trường thực hiện chương trình này, và lứa của con là lứa đầu tiên chọn từ lớp 6, cả nhà lo lắng, tìm hiểu, hỏi han, hỏi 10 người thì đến 9 người can ngăn, đừng cho con vào học song ngữ, khó lắm, con không theo được đâu, làm mẹ bắt đầu cảm thấy băn khoăn liệu mình có ảo tưởng quá không. Chỉ duy nhất cô Thu, giáo viên chủ nhiệm lớp 5 của con, là có ý kiến khác. Và nhờ tin vào sự nhìn nhận của cô, cùng với sự trao đổi thẳng thắn giữa hai mẹ con, đặt ra những gì được và không được, những thuận lợi và khó khăn nếu con học chương trình song ngữ, thì cả nhà đã quyết định con sẽ trở thành học sinh CIE.
Thời gian ấy, là cả một áp lực không nhỏ cho cả con, và cả gia đình. Bởi khi học hệ này, khối lượng tiếng Anh là quá lớn, con phải dùng tiếng Anh để học các môn quan trọng: Toán, Lý, Hóa, Sinh và Tin học. Ai cũng lo con không hấp thụ được. Tất cả mọi người đều dõi theo từng bước con đi, và luôn luôn sẵn sàng trong tâm thế chuyển ngay con sang lớp thường nếu như con không thể theo nổi chương trình.
Nhưng rồi thật kỳ diệu thay, sau một năm học đầu tiên, nhờ có sự dìu dắt ân cần đầy tình thương của cô Lan, con đã vượt qua được sự bỡ ngỡ ban đầu của một học sinh mới chuyển cấp khi phải làm quen với việc mỗi môn học là một thầy cô dạy khác nhau, con đã vượt qua sự thử thách khó khăn khi đang học các môn với thời lượng tiếng Việt chiếm đa số, giờ giảm xuống còn một nửa, để nhường chỗ cho các môn tiếng Anh. Mẹ vì quá lo con không theo kịp, nên cũng ôm sách của con “cày” hàng ngày, dù tiếng Anh của mẹ rất hạn chế, ít nhất để mẹ còn biết được con học đến bài nào, để khi con hỏi bài mẹ còn có thể trao đổi cùng con, không để cho con có cảm giác con đang “chiến đấu” một mình. Nhưng nhờ học theo con, mẹ mới thấy chương trình Cambridge này thật là quá hay. Nó đi vào các vấn đề thiết thực của đời sống, khi con học con có thể kết hợp kiến thức trong sách vở với những việc xảy ra ngoài đời. Mẹ càng yên tâm theo đuổi chương trình này cùng con. Và mẹ cũng chỉ đủ “trình” theo con đến hết lớp 7, bởi chương trình càng ngày càng đòi hỏi phải chuyên sâu hơn, mà mẹ thì quỹ thời gian không còn nhiều nữa. Thế là con hoàn toàn tự học. Thật may là con rất tự giác, mẹ không phải ốp, không phải nhắc một chút nào về việc học của con. Con mẹ đã lớn!
Rồi ba năm cũng qua đi, kỳ thi Checkpoint đã đến. Đó là một kỳ thi để đánh giá kết quả ba năm học của con ra sao. Dù cô hiệu trưởng có nói rằng đây không phải là một kỳ thi lấy điểm hay lấy chứng chỉ, chỉ là để đánh giá năng lực học của các con trước khi vào chương trình IGCSE, nhưng đúng là từ thuở đi học đến giờ, lần đầu tiên mẹ chứng kiến cả một tập thể lớp, từ học sinh đến các giáo viên, không chỉ các giáo viên nước ngoài, mà kể cả các giáo viên bộ môn Việt Nam, và đặc biệt là cô giáo chủ nhiệm, cô Tiếp, đã lo lắng và chú tâm đến mức nào. Tất cả đều tập trung toàn lực cho kỳ thi. Các con lao vào học, lao vào ôn, lập nhóm, trao đổi học tập, trao đổi tài liệu không khác gì người lớn. Rồi cô giáo phô tô, đóng quyển các tài liệu, cung cấp các đường link, tìm đề năm trước đưa cho các con ôn luyện, tổ chức dạy bổ túc kiến thức thêm cho các con có sức học yếu hơn một chút mà bố mẹ không hề phải thêm chi phí gì. Thi thoảng để động viên các con, cô Tiếp lại chiêu đãi pizza, trà sữa…. Các bức ảnh các con say sưa học tập, ôn luyện, kể cả vào những thời gian được nghỉ, được cô gửi về cho bố mẹ, làm bố mẹ càng cảm thấy yên tâm, vì con mình ở trường đã có cô quan tâm kỹ lưỡng, và con đã có được một tập thể lớp đoàn kết, gắn bó. Không khí ôn thi Checkpoint năm đó thật là đáng nhớ. Cuối cùng, kết quả thi Checkpoint năm đó quả không phụ lòng cô, trò. Thật đáng tự hào!
Giờ con đã đi được nửa chặng đường IGCSE, hôm nay mẹ đi họp phụ huynh, để nghe các thầy, cô giáo trao đổi về việc chuẩn bị lên lớp 10, về lộ trình tiếp theo của lớp IGCSE, tương lai của chương trình A Level. Càng ngồi nghe các thầy cô thuyết trình, đặc biệt là cô Thúy càng cảm thấy đây đúng là một “đầu tàu” cực kỳ tâm huyết, có tâm và đầy trách nhiệm với học trò. Mẹ càng nghe càng thấy sáng, và mẹ cảm thấy con thật may mắn, bởi nhờ cô Thúy quyết tâm đưa chương trình này về, mà con đã được học tập và trải nghiệm một trong những chương trình giáo dục tiên tiến nhất hiện nay, đồng thời con được học tập trong môi trường giáo dục vừa tiến bộ, hiện đại, nhưng cũng rất giàu tính truyền thống, với những tình cảm thầy trò, bạn bè trong sáng và đầy tình thân. Mẹ càng thấy yên tâm khi nghĩ rằng, đến lúc con trưởng thành, với những kiến thức và vốn liếng tiếng Anh, cùng các kỹ năng con được đào tạo ở mái trường Nguyễn Siêu ngày hôm nay, sẽ là những hành trang đáng giá cùng con bước vào cuộc đời ngày mai.
Mẹ mong con sẽ bước tiếp những bước đi sau này vững vàng, và chắc chắn như con đã từng đi.
Phan Thu Giang (Mẹ của HS Gia Linh - lớp IGCSE 9S2)