Phát thanh Măng non: Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 (I)

10:00 14/11/2021

[ Vol. 4 ]

Mời các bạn click vào tab bên dưới để nghe podcast:

 

Các bạn thân mến!  

Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, mặc cho tiết trời mùa thu se lạnh và buốt giá nhưng trong lòng mỗi chúng ta vẫn luôn ấm áp và nôn nao đến lạ thường. Lòng ta ấm áp, nôn nao vì ta biết rằng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 đang đến gần, ngày mà chúng ta có cơ hội tri ân những người lái đò đã đưa chúng ta đến với bến bờ tri thức. 

Cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này và thầy cô sẽ là những người cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về cuộc sống, giúp ta trở thành người có ích cho xã hội. Thử hỏi có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối, có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, trải qua những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường để nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô là những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. 

Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Nhưng có những lúc giọt nước mắt đượm buồn của thầy lại rơi khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười học. 

Mặc cho người đời ngập trong những lo toan, muộn phiền về chuyện miếng cơm manh áo, thầy cô vẫn thầm lặng đứng đấy, đứng đấy để ngắm nhìn chúng em dần dần trưởng thành, để ngắm nhìn chúng em trở nên vững vàng để bước vào đời. Thầy cô với những ước mơ, với những tình yêu dành cho nghề cháy bỏng đã luôn luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. 

Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy con lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những sợi tóc bạc đi theo năm tháng, con lại thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo.

Ngày 20/11 đang đến gần, có thể sẽ có rất nhiều người đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng lẫy hay là tặng họ những món quà đắt tiền, những món đồ mua vội trong các cửa hang ven đường. Nhưng đối với con, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có chân thành mới đổi lại được chân thành.